Tôi từng chắc chắn rằng, vẻ đẹp của thế giới, phần lớn là sự ồn ào rực rỡ, cần được phác họa tỉ mỉ bằng những màu sắc sặc sỡ. Cho đến một buổi chiều nọ, dưới gốc cây cổ thụ bên suối, qua khung hình, ánh mắt tôi gặp ánh mắt cô ấy, mới biết vẻ đẹp thực sự là sự tĩnh lặng, toàn vẹn, gần như là sự tồn tại của một lời tiên tri. Cô tựa vào thân cây nứt nẻ im lặng, giống như những bông hoa mềm mại nở ra từ linh hồn của cây. Chiếc váy hoa nhỏ với nền nâu sẫm, không khác gì thân cây, những bông hoa màu vàng nhạt rải rác điểm xuyết trên đó, không phô trương, không tầm thường, hòa quyện với cô. Dây đai mảnh mai trượt xuống vai gầy, dường như không thể gánh nổi nỗi buồn nhẹ nhàng bẩm sinh. Khi tôi điều chỉnh tiêu cự, khuôn mặt của cô ấy lấp đầy tầm nhìn. Ánh nắng bị lọc qua từng lớp lá cây, rơi xuống mặt cô ấy, nhẹ nhàng như ánh hoàng hôn. Khuôn mặt mịn màng như ngọc bích, còn đôi mắt mới thật sự là nơi trú ngụ của linh hồn. Ngay khi tôi nín thở, cô ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính. Chỉ trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại, tiếng suối, tiếng gió, tiếng ve đều im bặt. Đôi mắt ấy, như hai dòng suối sâu, phản chiếu sự tĩnh lặng huyền bí của rừng cây mùa hè, nhưng bên trong lại có ngọn lửa lấp lánh âm thầm cháy. Ánh mắt không có sự thăm dò, ngạc nhiên hay bất an, tự nhiên hướng về tôi, mang theo sự từ bi và dịu dàng không thuộc về thế gian. Cô ấy giống như đang ngắm nhìn tôi, lại giống như đang nhìn qua tôi về những quá khứ hoặc tương lai không thể với tới. Linh hồn tôi đầy bụi bặm và bất an, được ánh nhìn này tẩy rửa. Vào khoảnh khắc đó, tôi như một người hành hương thành kính đến đích của đức tin, chỉ còn lại sự cảm động không lời. Trong cơn hoảng loạn, tôi ấn nút chụp, âm thanh "cách" nhẹ như tiếng thở dài. Âm thanh này làm cô ấy giật mình, cô ấy chớp mắt nhẹ, thời gian như khởi động lại. Một nụ cười rất nhẹ xuất hiện ở khóe môi cô ấy, như những gợn sóng trên mặt nước, rồi cô ấy quay người, váy bay nhẹ trên cỏ xanh, lặng lẽ rời đi theo con đường đã đến. Cô ấy như một giấc mơ trong rừng, tan biến trong ánh sáng dày đặc dần. Tôi nắm chặt máy ảnh, thấu hiểu rằng những gì mình ghi lại không chỉ là bức ảnh, mà là nỗi nhớ quê hương của tuổi trẻ, là định nghĩa ban đầu và cuối cùng của "vẻ đẹp". Cô ấy, là nữ thần vĩnh cửu trong lòng tôi.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
Gặp gỡ vẻ đẹp vĩnh cửu trong rừng
Tôi từng chắc chắn rằng, vẻ đẹp của thế giới, phần lớn là sự ồn ào rực rỡ, cần được phác họa tỉ mỉ bằng những màu sắc sặc sỡ. Cho đến một buổi chiều nọ, dưới gốc cây cổ thụ bên suối, qua khung hình, ánh mắt tôi gặp ánh mắt cô ấy, mới biết vẻ đẹp thực sự là sự tĩnh lặng, toàn vẹn, gần như là sự tồn tại của một lời tiên tri.
Cô tựa vào thân cây nứt nẻ im lặng, giống như những bông hoa mềm mại nở ra từ linh hồn của cây. Chiếc váy hoa nhỏ với nền nâu sẫm, không khác gì thân cây, những bông hoa màu vàng nhạt rải rác điểm xuyết trên đó, không phô trương, không tầm thường, hòa quyện với cô. Dây đai mảnh mai trượt xuống vai gầy, dường như không thể gánh nổi nỗi buồn nhẹ nhàng bẩm sinh.
Khi tôi điều chỉnh tiêu cự, khuôn mặt của cô ấy lấp đầy tầm nhìn. Ánh nắng bị lọc qua từng lớp lá cây, rơi xuống mặt cô ấy, nhẹ nhàng như ánh hoàng hôn. Khuôn mặt mịn màng như ngọc bích, còn đôi mắt mới thật sự là nơi trú ngụ của linh hồn.
Ngay khi tôi nín thở, cô ấy ngẩng đầu nhìn thẳng vào ống kính. Chỉ trong khoảnh khắc, thời gian như ngừng lại, tiếng suối, tiếng gió, tiếng ve đều im bặt. Đôi mắt ấy, như hai dòng suối sâu, phản chiếu sự tĩnh lặng huyền bí của rừng cây mùa hè, nhưng bên trong lại có ngọn lửa lấp lánh âm thầm cháy. Ánh mắt không có sự thăm dò, ngạc nhiên hay bất an, tự nhiên hướng về tôi, mang theo sự từ bi và dịu dàng không thuộc về thế gian. Cô ấy giống như đang ngắm nhìn tôi, lại giống như đang nhìn qua tôi về những quá khứ hoặc tương lai không thể với tới.
Linh hồn tôi đầy bụi bặm và bất an, được ánh nhìn này tẩy rửa. Vào khoảnh khắc đó, tôi như một người hành hương thành kính đến đích của đức tin, chỉ còn lại sự cảm động không lời.
Trong cơn hoảng loạn, tôi ấn nút chụp, âm thanh "cách" nhẹ như tiếng thở dài. Âm thanh này làm cô ấy giật mình, cô ấy chớp mắt nhẹ, thời gian như khởi động lại. Một nụ cười rất nhẹ xuất hiện ở khóe môi cô ấy, như những gợn sóng trên mặt nước, rồi cô ấy quay người, váy bay nhẹ trên cỏ xanh, lặng lẽ rời đi theo con đường đã đến.
Cô ấy như một giấc mơ trong rừng, tan biến trong ánh sáng dày đặc dần. Tôi nắm chặt máy ảnh, thấu hiểu rằng những gì mình ghi lại không chỉ là bức ảnh, mà là nỗi nhớ quê hương của tuổi trẻ, là định nghĩa ban đầu và cuối cùng của "vẻ đẹp". Cô ấy, là nữ thần vĩnh cửu trong lòng tôi.