Tôi thật sự chịu thua bố tôi rồi, lại không bán ngô nữa. Vừa nãy trong nhóm làng của chúng tôi có người thu mua ngô giá 9 hào 6, ai muốn bán thì liên hệ với anh ấy. Thế là tôi liền nhắc bố tôi, bảo nếu người khác bán thì bố cũng nên bán, nhưng bố tôi lại bảo vội gì, bảo ngô của người khác còn ướt, nước nhiều, của bố thì đã khô cong từ lâu rồi, rất khô. Tôi nói ngô đâu có ai đo độ ẩm đâu, bảo ông mau mau bán đi, đừng quan tâm giá cả, giá ngô cao cũng chỉ hơn được vài xu, có ích gì đâu, mà nhà tôi chỉ có chưa đến 5000 cân ngô, dù năm nay mưa nhiều, ngô tốt, thì cũng không quá 5500 cân. Dù giá ngô tăng mấy xu, chỗ ngô này cũng chỉ bán thêm được hai, ba trăm tệ, có ích gì đâu, còn chẳng bằng biến động tài sản coin của tôi, mỗi lần “farm” lại được một lần. Bố tôi bảo không xem giá thì trồng làm gì, tôi bảo tôi vốn không muốn bố trồng đất, là bố cứ nhất quyết trồng. Ngô này tôi nói gì cũng phải giục ông bán đi, không thể đợi hàng xóm người ta bán hết rồi mà nhà mình còn chưa bán, để đến mùa mưa hè lại phải lo nước dột, đến lúc đó chỉ vì mấy cân ngô này mà tôi lại không đi đâu được, chết dí ở quê này mất. Năm nay ngày 29/2 bán ngô năm ngoái, tôi mù quáng ra giúp bị máy kẹp vào ngón tay cái bên phải, nửa năm mới khỏi, bố tôi còn bảo là do tôi tự làm bậy. Đó là tôi muốn tự làm bậy sao? Rõ ràng là tại ông không bán ngô, bao nhiêu thứ trong nhà vứt lung tung ông cũng chẳng dọn, nhà sau vườn sập cũng chẳng sửa, đá vụn ngoài sân cũng chẳng dọn, còn lương thực cũ để sáu, bảy năm không bán, đều bị chuột gặm, trong nhà kho chắc phải có hơn 50 con chuột sống bên trong, đuổi mãi cũng chẳng hết. Người ta thì tích trữ vàng, ông ấy lại tích trữ lương thực, càng tích càng mất giá, ngô mới để qua một năm không bán thì thành ngô cũ, giá lại giảm một tệ mỗi cân, lỗ như thế thì tích trữ để làm gì. Tôi đoán tường sân bị sập năm sau ông cũng chẳng xây lại đâu. Vì ông muốn làm nông, tôi nhớ hồi ông làm nông chẳng có ngày nào rảnh, ngoài làm nông chỉ biết làm nông thôi. Cái tường sân bị sập này chắc 20 năm nữa cũng chẳng xây lại, lúc đó ông cũng tám mươi mấy tuổi rồi, già rồi thì chẳng làm được gì nữa.


Trong nhà đầy túi nilon, nồi điện hỏng ông cũng chẳng vứt, chất đầy nhà, cả giày cũ không đi được cũng để lại. Bao nhiêu thứ không dùng được cũng không chịu vứt, cứ để đó. Ông còn bảo tôi không dọn dẹp, đó là tôi không dọn dẹp sao, rõ ràng là ông không chịu dọn, ông nghĩ những thứ đó đều có ích, tôi chỉ nói là ông chất đống lộn xộn như bãi rác thì ông lại muốn đánh tôi, rồi tôi lại khóc. Tôi thật sự sống u uất trong gia đình này, muốn phản kháng mà ông là bố tôi. Hơn nữa nếu chuyện này truyền ra ngoài thì ai cũng bảo con cái nhà ai mà không nghe lời, nghe cũng không hay ho gì. Thế nên tôi chỉ có thể chấp nhận hiện trạng.
Mấy viên đá lộn xộn ngoài sân tôi cũng từng thử dọn, nhưng bố tôi thấy là bảo tôi dừng lại, không cho động vào, chứng tỏ đồ của ông ấy chẳng phải của tôi, chỉ có đồ tôi tự mua mới là của tôi, hộ khẩu cũng là ông ấy bỏ tiền ra làm, trước khi có hộ khẩu tôi sống chẳng có chút nhân quyền nào. Ở trường bị người ta bắt nạt cũng không được phản kháng, vì tôi không có hộ khẩu, người ta có đánh chết tôi cũng đáng đời, không ai phải chịu trách nhiệm.
Thôi nói vậy thôi, tôi đi ăn cơm đây. Đợi tôi có tiền nhất định sẽ ra ở riêng, tôi muốn thoát khỏi nông thôn.
Xem bản gốc
Trang này có thể chứa nội dung của bên thứ ba, được cung cấp chỉ nhằm mục đích thông tin (không phải là tuyên bố/bảo đảm) và không được coi là sự chứng thực cho quan điểm của Gate hoặc là lời khuyên về tài chính hoặc chuyên môn. Xem Tuyên bố từ chối trách nhiệm để biết chi tiết.
  • Phần thưởng
  • Bình luận
  • Đăng lại
  • Retweed
Bình luận
0/400
Không có bình luận
  • Gate Fun hotXem thêm
  • Vốn hóa:$3.5KNgười nắm giữ:1
    0.00%
  • Vốn hóa:$3.51KNgười nắm giữ:2
    0.09%
  • Vốn hóa:$3.47KNgười nắm giữ:1
    0.00%
  • Vốn hóa:$3.52KNgười nắm giữ:2
    0.00%
  • Vốn hóa:$3.51KNgười nắm giữ:1
    0.00%
  • Ghim